Chương 50: Khúc mắc hé mở.
…lời hứa ngày xưa… có anh, bất cứ kẻ nào cũng không thể tổn thương đến em…
Minh Nguyệt đã từng rất tin vào lời hứa ấy… nhưng rồi cô vẫn phải buông tay đấy thôi. Cuộc đời anh, vốn đã không nên có sự xuất hiện của cô. Nhớ lại quá khứ, khóe môi Minh Nguyệt vẽ nên một nụ cười chua xót. Vô thức đẩy anh ra, giọng cô như chất vấn:
– Anh đang trêu đùa em sao? Anh bây giờ không phải anh của ngày xưa, em cũng vậy!Anh giúp em, nhưng em thì làm sao có thể nhận sự giúp đỡ của anh? Đừng lấy lý do là bạn… nó giả dối lắm!
– Minh Nguyệt… anh…
Minh Ngọc toan nói điều gì đó nhưng ngay lập tức lại bị Minh Nguyệt ngắt lời:
– Anh đừng nói gì hết. Đừng nhắc đến ngày xưa trước mặt em. Cái ngày xưa ấy hiện tại đều đã bị em cho vào quên lãng hết rồi. Anh nói là anh yêu em… nhưng sự thật thì anh đối xử với em như thế nào? Em đã đau đớn thế nào… anh biết không? Anh nói là anh bảo vệ em, phải, anh bảo vệ em bằng cách cho em một nhát dao trí mạng để mãi mãi em cũng không thể quên được. Anh bảo em phải tin tưởng anh như thế nào nữa đây.
Xúc động ồ ạt kéo tới, Minh Nguyệt không hiểu tại sao cô lại đẩy cảm xúc của mình đi xa đến như thế, khi anh khơi về quá khứ thì tâm hồn cô không yên được mà lại bắt đầu thổn thức… cô òa khóc như một đứa trẻ. Minh Ngọc bất chấp cô dãy dụa lập tức xiết chặt vai cô, anh cũng gần như đang gào lên với cô:
– Nguyệt… em đang nói gì vậy? Anh không hiểu! Anh đã đối xử với em như thế nào? Đáng lẽ anh mới là người phải hỏi em câu ấy mới đúng! Tại sao 7 năm trước em không nói câu gì lại bỏ đi. Em nói anh không yêu em? Anh không hiểu tại sao em lại nói như vậy, anh đã làm sai điều gì? Em lẳng lặng bỏ đi khi mà anh yêu em nhất, em qui kết anh vào tội không yêu thương em. Nhưng Nguyệt à, anh như vậy mà không được coi là yêu thương em… thì như nào mới gọi là yêu thương em đây? Ai đau hơn ai, em tưởng em có thể đánh giá được sao?
Sửng sốt. Minh Nguyệt không nghĩ Minh Ngọc lại nổi cơn giận, vai cô bị anh nắm đến đau đớn, cô cố vùng ra khỏi đôi bàn tay như gọng kìm của anh, hét trả:
– Anh nói dối! Yêu? Yêu mà lại đối xử như vậy với em? Chẳng phải anh vẫn luôn băn khoăn về chuyện tuổi tác của chúng ta hay sao. Anh đừng nói là anh không có như vậy, nếu không phải hôm ấy em vô tình nghe được lời anh nói với Duy Tú thì có lẽ tới bây giờ em vẫn bị anh lừa dối, vẫn chìm trong u mê mà nghĩ là anh yêu thương em lắm. Minh Ngọc, anh rất giỏi. Anh làm em yêu anh tha thiết rồi bất ngờ đâm em một nhát dao…rất đau… rất sâu…
Nghe những lời này từ chính miệng Minh Nguyệt anh mới giật mình kinh hãi, thì ra… thật sự là hôm ấy cô đã nghe được những lời anh nói với Duy Tú trong lúc cáu kỉnh. Minh Ngọc vội vàng thanh minh:
– Minh Nguyệt….em đã nghe những lời ấy? Sự thật không phải do em nghĩ đâu…
Nhưng Minh Nguyệt chưa để anh nói hết câu đã ngắt lời:
– Còn nữa… còn Quỳnh Trang thì anh tính sao? Cô ấy đã hi sinh cho anh rất nhiều. Anh có thể bỏ rơi cô ấy được sao?
Nói tới đây, khóe miệng Minh Nguyệt cong lên thành một nụ cười mai mỉa, có điều, chính cô cũng không hiểu là cô đang mỉa mai anh hay là mỉa mai chính bản thân mình. Đáng lẽ cô nên hận anh… vậy mà cuối cùng… vẫn không làm được.
Đến lúc này thì Minh Ngọc đã thấu hiểu tất cả sự việc. Anh hiểu lý do mà năm xưa cô bỏ đi, với cô dường như thỏa hiệp cũng có nghĩa là buông tay. Cô đã thỏa hiệp với ý nghĩ trả anh về cho người con gái đã hi sinh rất nhiều cho anh… vì thế cô chấp nhận buông tay anh ra.
Minh Ngọc nhìn cô, tia nhìn không đành lòng. Nước mắt vô thức đã rơi đầy trên khuôn mặt xanh xao ấy, anh biết… cô không hiểu:
– Minh Nguyệt. Em không hiểu được đâu. Quỳnh Trang như vậy không thể tính là hi sinh cho anh… em mới thật sự là người đã hi sinh cho anh. Tất cả những gì anh nợ Quỳnh Trang anh đều đã trả. Tương lai sau này… chỉ có anh và em!
Minh Nguyệt tưởng như trấn động trước lời nói của anh. Cô vốn tưởng khi cô nói ra sự thật của 7 năm trước thì anh sẽ không thể nói thêm điều gì. Bởi vì trong tâm trí cô, thực sự anh với Quỳnh Trang vẫn đang là một đôi rất đẹp. Không ngờ anh lại vạch sẵn tương lai sau này của hai người, mà lại với giọng điệu chắc chắn như thế.
– Anh nói gì vậy? – Minh Nguyệt ngơ ngác hỏi lại.
– Từ từ rồi em sẽ hiểu. – Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, cử chỉ ân cần âu yếm – Những gì em nhìn thấy thực ra không như em nghĩ đâu, chỉ cần em đáp ứng ở bên anh… từ từ em sẽ nhận ra… anh và em chắc chắn phải ở bên nhau!